Vô thường chẳng ngại đắm say

Em về phố hạ rong chơi
Thướt tha áo lụa mắt ngời son trẻ 

Mười lăm năm mộng chưa tròn 
Người trong lữ thứ vẫn còn ngơ ngẩn

Từ em kết hạt bồ đề
Lòng hoan hỷ giữa đôi bờ sắc-không 

Mặc cho mắt biếc má phấn
Em an lạc trú ở trong đất trời


Phỉ phong xin tạ ơn đời
Mười lăn năm cũ ra người hôm nay 

Vô thường chẳng ngại đắm say
Bởi chưng cũng một niệm này mà ra


Ấy là phố thị phù hoa
Hay là một cõi giang hà biếc xanh 

Này em vui lúc về thành
Hạ nghiêng nghiêng sót một nhành thiên hương

Mình không chung một con đường 
Mà tâm lãng đãng như dường ban đầu 
Trăm năm chẳng có đợi chờ
Nhớ nhau ra cái điều dửng dưng thế thôi


Hạ vàng phố vắng mây trôi
Dáng ngà bước nhỏ giữa đời thiết tha 

Vàng hoa dưới gót son qua...